Hiển thị các bài đăng có nhãn Phương Anh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phương Anh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Khi thấy hàng loạt báo đưa tin việc trường mầm non tư thục Phương Anh hành hạ trẻ, tôi tự nhủ lòng sẽ không đọc, không xem. Những tin tức như thế này khiến tôi thật sự sợ hãi.

Nhưng rồi tôi lại quyết định xem và viết những dòng này. Những đứa bé đó, không thân thuộc, không họ hàng gì với tôi cả và tôi chưa gặp mặt chúng bao giờ. Nhưng khi xem clip, tôi đã khóc và thấy xót xa vô cùng. Chúng ta đang làm gì vậy? Không cần nói tới những điều to tát như là “trẻ em là mầm non, là tương lai của đất nước” hãy nghĩ đến điều đơn gian giản nhất: “trẻ là người mang đến hạnh phúc cho chúng ta”.  Cái hạnh phúc mà không có bất kỳ món quà, bất kỳ phương tiện giải trí, bất kỳ tài sản nào có thể sánh kịp.


Chúng ta cứ đi nói, đi làm những cái vĩ mô, quản lý những chuyện đại sự, tầm quan trọng quốc gia nhưng lại bỏ quên đi chúng. Một trường mầm non hành hạ trẻ trong một thời gian dài, người dân xung quanh biết đó, nhưng sao giờ mới phát hiện? Chính quyền địa phương ở đâu? Cơ quan quản lý đang làm gì? Còn bố mẹ, bố mẹ đã làm gì? Có ai hỏi chúng là hôm nay đi học thế nào, vui không, có nghe chúng kể chúng bị hành hạ ra sao không? Trong số chúng có những bé đã được 3 tuổi cơ mà.


Người phản ánh tình trạng này là người dân khu vực xung quanh, trong khi người thân của trẻ lại không hề hay biết. Chúng ta ngủ quên hết rồi. Hay gánh nặng cơm áo, gạo tiền, ước mơ cho con có cuộc sống đầy đủ đã khiến ta quên. Có đó, bố mẹ kiếm nhiều tiền, trẻ có thể có vật chất tốt hơn nhưng những tổn thương tinh thần thế này thì ai bù đắp được. Trẻ mới mười mấy tháng thì có thể quên, nhưng đối với trẻ trên 3 tuổi liệu trẻ có thể quên những hình ảnh đó không? Giáo dục có vấn đề từ gốc như thế này thì sẽ không khó hiểu khi trẻ ngày càng có xu hướng bạo lực và vấn đề về tâm thần?


Tâm sự tận đáy lòng của một bà mẹ khi xem clip bé bị bạo hành 1
Ảnh minh họa.

Chúng ta thấy rất bức xúc, rất phẫn nộ. Thậm chí chúng ta nói rằng: gặp trường hợp con mình hoặc cháu mình thì sẽ làm thế này thế kia. Hoặc chúng ta tự an ủi mình rằng: may mà nơi gửi con mình không có tình trạng đó? Hoặc có suy nghĩ rằng “trường đó đa phần là con công nhân, có tiền thì gửi con vào trường quốc tế cho an toàn”. Nhưng chắc chắn chúng ta không dám khẳng định 100% rằng con mình hoàn toàn an toàn và phát triển lành mạnh tại trường học. Xin đừng xem rằng đó là trường hợp của người khác mà hay nghĩ rằng đó là chuyện không của riêng ai, rằng bản thân chúng ta hoàn toàn có thể gặp phải.


Khi tin tức về bảo mẫu làm chết trẻ 18 tháng tuổi (tôi không dám dùng từ mà báo chí vẫn dùng, vì thấy quá xót xa), tôi thấy nhiều người nhận định rằng bảo mẫu đó có gương mặt rất dữ dằn, ác cảm. Nhưng bảo mẫu ở trường mầm non Phương Anh (cái tên trường nghe thật đẹp nhưng những con người làm nên nó thì thật tệ) rõ ràng có gương mặt hiền lành, dễ nhìn nhưng sao lại có thể làm những việc dã man như vậy.


Nhìn cô bảo mẫu đánh, tát, bóp cổ, dí đầu các bé mà tôi lạnh người. Cô ta hành động nhanh như một cái máy, không chút cảm xúc. Đành rằng trẻ hư, trẻ nghịch thì đòn roi cũng một phần nào có thể giúp trẻ hạn chế. Nhưng chỉ ăn thôi (mà cho ăn kiểu như của họ thì người lớn còn chết khiếp nói chi là trẻ) mà bị đánh dã man thì không thể chấp nhận được. Họ không giữ trẻ mà họ đang giết trẻ. Một cách rất tàn nhẫn!


Ngày nào cũng có, ngày nào cũng xảy ra những chuyện hành hạ trẻ nhỏ. Mức độ và cấp độ ngày càng khiến xã hội phẫn nộ. Nhưng chúng ta lại chưa thể làm gì cho trẻ? Phải chăng đến lúc chúng ta nên hành động, nên dành cho trẻ những gì mà chúng đáng có.


Người thân của các bé, nếu có điều kiện nên để trẻ cứng cáp, hiểu biết nhất định thì mới gửi trẻ. Trường hợp vì hoàn cảnh phải gửi trẻ sớm, nên thường xuyên theo dõi, quan tâm trẻ. Nếu có thể hãy dạy trẻ những kỹ năng cần thiết, giúp trẻ có thể phản ánh lại những gì đã gặp ở trường, ở điểm giữ trẻ.


Cơ quan chức năng cần siết chặt chẽ hơn quy định về mở trường mầm non, điểm giữ trẻ. Cần theo sát, quản lý và xử lý kịp thời những trường hợp vi phạm, đặc biệt là các điểm giữ trẻ gia đình, tự phát. Trình độ của người giữ trẻ cũng là điều cần quy định rõ ràng và có sự quản lý sát sao. Tôi thấy pháp luật quy định rất khắt khe đối với việc thành lập doanh nghiệp trong những ngành nghề như trò chơi có thưởng, khách sạn, phân phối… nhưng đối với cái nghề trọng đại là “chăm sóc trẻ” này thì dường như họ bỏ quên. Đừng để mất trâu rồi mới làm chuồng. Hậu quả của giáo dục, tôi nghĩ nó lớn và nguy hiểm hơn nhiều so với những hậu quả về kinh tế, tài chính.


Khi thời gian nghỉ thai sản được nâng từ 4 tháng đến 6 tháng, nhiều người khấp khởi mừng. Riêng tôi, tôi chỉ thấy đó là hạt muối bỏ biển. Chuyên gia, bác sĩ thì cho rằng 3 tuổi trở lên trẻ mới cứng cáp, lứa tuổi đó là phù hợp nhất để trẻ đi học, xa gia đình. Nhưng mẹ chỉ được nghỉ chăm con đến 6 tháng, chẳng phải là đang thiếu một con số quá xa so với khoa học.


Nếu không thể cho phụ nữ được nghỉ chăm con nhiều hơn thì xin hãy cố gắng quản lý tốt việc chăm trẻ của các trường, các điểm giữ trẻ. Cứ như thế này thì phụ nữ Việt Nam sẽ mãi nằm trong cái vòng lẩn quẩn “gửi con sớm thì lo lắng, ở nhà chăm con thì mất việc” và rồi lại hối hận, thấy đau lòng khi không may con mình rơi vào trường hợp bị hành hạ, đánh đập.


Chúng tôi – những người mẹ, phải làm gì đây để bảo vệ con mình. Tôi nghĩ đây là nỗi đau không của riêng ai và cần được xã hội quan tâm, nhìn nhận đúng đắn hơn.



Các chuyên gia tâm lý sẽ chỉ ra một vài dấu hiệu cho thấy con bạn có thể bị bạo hành ở trường.
Tâm sự tận đáy lòng của một bà mẹ khi xem clip bé bị bạo hành 2

Nguồn bài viết: AFamily.VN

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Từng có thời gian đưa con đi học tại một trường mẫu giáo ở Nhật, tôi choáng váng vì lòng yêu trẻ của giáo viên mầm non Nhật.


Hôm qua, khi vụ việc clip Bảo mẫu trường mầm non Phương Anh baọ hành trẻ rầm rộ trên khắp các diễn đàn và các trang báo mạng, tôi cũng như bao bà mẹ khác đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Tôi xem clip mà nước mắt rơi không ngừng, nhiều lần phải ấn ngừng vì cảm giác như có ai bóp chặt con tim. Từng có thời gian sống bên Nhật và cũng cho con đi gửi trẻ tại một điểm trông trẻ của Nhật, tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì con trai mình được chăm sóc, dù trong thời gian không dài, bởi những giáo viên mầm non Nhật rất tận tâm và yêu quí trẻ nhỏ. Trông người mà tôi lại ngẫm đến ta. Tôi không cố suý “sính ngoại” nhưng thật sự, “ngoại” thế này thì hẳn bà mẹ nào cũng muốn “sính”.


Cũng giống như ở Việt Nam, trước khi tròn 3 tuổi và được theo học tại trường mẫu giáo thì các bé từ 8 tháng đến trước 3 tuổi có thể được gửi đến các nhà trẻ (ở Nhật gọi là Hoikuen). Vì vậy, với những phụ nữ vẫn đang phải đi làm thì gửi con đến trường Hoikuen sẽ là một giải pháp tuyệt vời. Tuy nhiên, không giống những bà mẹ Việt, đưa con đi học mà đến cơ quan thấp thỏm không yên, tim đập như đánh “lô tô” mỗi khi thấy máy báo điện thoại cô giáo gọi, tôi gửi con đi nhà trẻ Nhật rất yên tâm và thoái mái dù khi đấy, Tomo mới được 10 tháng tuổi. Lý do cho sự thoái mái đó, là vì:


Công việc của giáo viên mầm non Nhật cực vất vả


Không ai bảo làm giáo viên mầm non hay bảo mẫu nhà trẻ ở Việt Nam thì không vất vả. Vậy nhưng những giáo viên mầm non Nhật thậm chí còn “nâng” sự vất vả đấy lên nhiều lần.


Thông thường, Tomo và các bạn đến trường vào lúc 9 giờ sáng và 3 giờ chiều tôi đã đón về. Vậy nhưng các cô giáo thì phải làm việc từ 7 giờ sáng đến tận 7 giờ tối. Họ đến sớm để chuẩn bị lớp học, đồ ăn trong ngày cho các con và sau đó, ở lại cho đến khi đứa trẻ cuối cùng được bố mẹ đón về. Khoảng thời gian từ 5 giờ chiều đến 7 giờ tối, các cô lại ngồi tự làm những món đồ chơi hay đồ dùng cho các bé. Giáo viên mầm non ở Nhật hầu như có rất ít thời gian cho bản thân vì thậm chí vào thứ 7 và chủ nhật, họ vẫn nhận trông trẻ cho các gia đình có việc đột xuất hoặc đăng ký gửi con cả cuối tuần.



Giáo viên mầm non Nhật rất hay đưa các bé đi ngoại khoá trên những chiếc xe đẩy đặc trưng

Không phải ai cũng có thể mở nhà trẻ


Tôi không hiểu, vì sao các nhà trẻ tư thục ở Việt Nam “mọc lên như nấm” mà không hề có một qui chuẩn nào. Ở Nhật, không phải bất cứ ngồi nhà nào cũng có thể biến thành một hoikuen (nhà trẻ). Tuy ở đây, mỗi nhà trẻ lại có qui tắc khác nhau nhưng tất cả đều phải được sự cấp phép của chính quyền và đáp ứng đủ các yêu cầu như: có phòng sinh hoạt chung, phòng ngủ, phòng bếp, sân chơi ngoài trời và toilet có bệ rửa tay, chỗ thay bỉm với chiều cao phù hợp cho trẻ. Mỗi lớp ở nhà trẻ Nhật cũng được chia theo lứa tuổi và có tên riêng. Như lớp của Tomo con trai tôi thì có tên là lớp Dream (giấc mơ). Lớp của các bé sơ sinh trên 1 tuổi có tên là Tanpopo (Bồ công anh) và lớp Sakura (Lớp hoa anh đào) là cho các bé từ 2-3 tuổi. Mỗi lớp thường có không quá 16 bé. Đối với cấp mẫu giáo, lớp có thể đông hơn, từ 10-30 bé một lớp.



Một phòng ở nhà trẻ Nhật dành cho các bé dứoi 1 tuổi.

Họ cẩn thận với con trẻ của chúng ta như con mình


Khi Tomo nhà tôi đi gửi trẻ, giáo viên yêu cầu tôi chuẩn bị cho con rất nhiều túi. Một túi để sách vở, một túi chăn, một chiếc túi để đồ dùng ăn uống, một hộp để đồ dùng ăn uống, một túi quần áo, một túi quần áo thay, một túi quần áo để cất đồ sau khi thay ra, và một túi để giày…. Tất cả những cái túi này đều không khiến giáo viên Nhật cảm thấy phiền phức. Tôi để ý, mỗi khi tôi đến đón Tomo ở trường, con luôn được đóng một cái bỉm mới toanh và sạch sẽ. Nhìn vào túi những chiếc bỉm đã thay của Tomo, tôi để ý có những cái bỉm vẫn còn khá mới và con hầu như không tè mấy. Vậy nhưng các cô giáo ở Nhật vẫn thay cho bé rất đúng giờ và không bao giờ để con phải chịu hăm, chịu mặc suốt một cái bỉm cả ngày như nhiều giáo viên mầm non ở Việt hay “quên”.



Khăn và túi được chia cất rất cẩn thận

Ngay cả quần áo của Tomo, các cô cũng rất chịu khó thay cho bé. Họ còn để riêng cho tôi quần áo của Tomo theo hai túi: 1 túi là quần áo thực sự đã bị bẩn và 1 túi là những quần áo bé chỉ mới thay ra. Như vậy, tuỳ theo các bà mẹ, chúng tôi có thể quyết định có cho con mặc tiếp ngày mai không hay giặt đi.Và khăn ướt của Tomo, các cô cũng hỏi tôi có gửi riêng khăn không và không ngần ngại chỉ dùng đúng từng loại khăn ướt cho từng bé để đảm bảo vệ sinh và tránh trường hợp có trẻ bị dị ứng.



Giấy ướt cũng được dùng riêng theo từng bé

Chuyện ăn uống của trẻ


Đây có lẽ là vấn đề khiến tôi trăn trở nhất khi gửi Tomo đi trẻ: Con mới chỉ hơn 10 tháng, mới chỉ biét bò, vẫn đang ăn dặm và cần them 4-5 cữ sữa mỗi ngày. Tomo cũng kén ăn nên càng khiến tôi lo lắng. Vậy nhưng khi nhìn các giáo viên Nhật chăm sóc cho bữa ăn của con. Tôi cảm thấy hoàn toàn yên tâm.


Thông thường, các bé ở lớp Dream (Lớp giấc mơ) mà con trai tôi đang gửi, sẽ ăn vào lúc 10 giớ 30. Cô giáo sẽ cho các bé ăn sữa công thức hoặc sữa mẹ gửi ngăn đá ở nhà trẻ. Với các bé đã ăn dặm như Tomo, nhà trường cũng sẽ chế biến đồ ăn dặm cho con hoặc lấy theo mẹ chuẩn bị. Thực đơn của trẻ được thong báo hàng tuần và những gì các bé ăn đều được bày trong một hộp thuỷ tinh ở đường ra vào, nơi các bố mẹ đón con hàng ngày. Các bé ở lớp Tanpopo và Sakura sẽ ăn muộn hơn 30 phút.



Một bữa ăn dặm ở nhà trẻ Nhật

Đồ ăn dặm của Tomo rất phong phú. Bé không hề bị ép phải ăn hết các món. Tuy nhiên món nào các cô cũng cho Tomo ăn thử. Với các bé lớn cũng vậy. Cũng có đứa chẳng thích ăn gì và có đứa thích ăn rất nhiều. Tuy nhiên giáo viên mầm non Nhật không ép trẻ ăn mà chỉ yêu cầu các bé món nào cũng cần xúc ăn. Có lẽ chính vì như vậy, trẻ con Nhật không hề sợ ăn mà ngược lại, coi giờ ăn như một hoạt động thú vị. Khi lớn lên, hầu hết các bé đều ăn được đủ món mà không hề “kén cá chọn canh”.


Chơi với trẻ con thì rất thích, vậy nhưng chăm trẻ lại là một việc hoàn toàn khác. Nó stress, nó căng thẳng, nó đầy áp lực và đôi khi nó cũng khiến chúng ta “phát điên”. Vậy nhưng ở các giáo viên mầm non Nhật, tôi luôn thấy một sự kiên nhẫn và sức khoẻ “phi thường”. Có lần, tôi đã hỏi một cô giáo mầm non của Tomo là “Trông các con như vậy, có lúc nào chị thấy áp lực? Có lúc nào chị muốn đánh, muốn mắng các bé?”. Tôi đã nhận được câu trả lời “Chúng tôi nghĩ đến sự may mắn của bản thân. Khi ngoài kia rất nhièu người không có được việc làm, rất nhiều người không có được con. Thì chúng tôi có. Chúng tôi có cả việc làm và có cả những đứa con đáng yêu. Sự may mắn này khiến cho những vất vả, mệt mỏi và căng thẳng dường như không còn to tát. Khi nghĩ vậy, chúng tôi hết mệt mỏi, hết bực bội và không bao giờ đánh mắng những đứa trẻ”.


Ở nước Nhật, họ chăm trẻ bằng tình yêu thương và sự kiên nhẫn. Nó cũng tạo ra được những đứa trẻ lớn lên với lòng bao dung và đức tính kiên trì. Tôi nghĩ, đó là một phần quan trọng cho sự thành công của quốc gia này. Một điều các giáo viên mầm non Việt cần học tập.


Chia sẻ của độc giả

 

Theo Khám phá

Nguồn bài viết: GiaDinh.Net.VN